Hắn lấy Hắc Nhật Ma Tâm ra, viên Ma Tâm tỏa ra ánh sáng u tối trôi bồng bềnh trên tay hắn.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, thay vì gọi nó là Hắc Nhật Ma Tâm, đáng ra phải gọi là Kỳ Lân Chi Tâm, Thần Thánh chi tâm mới phải.
Viên Kỳ Lân Chi Tâm này không tỏa ra chút khí tức nào, bị hắn nắm trọn trong tay. Thậm chí ngay cả Ma Thần cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, nó hoàn toàn trở thành vật thuộc về hắn, đồng thời luôn dụ dỗ hắn.
"Lại đây, đứa con ngoan ngoãn, đứa con đáng yêu của ta, ta đã chờ đợi từ lâu rồi, hãy trở thành chúa tể..."
Tiếng kêu gào như có như không vang lên từ trong bóng tối, đó là ý niệm của Nguyên Thủy Kỳ Lân còn sót lại, thực chất chỉ là gợn sóng pháp tắc vô hình, đâm xuyên qua Nguyên Thần của hắn sau đó phiên dịch thành câu nói loáng thoáng mơ hồ. Nó muốn hắn nuốt viên Hắc Nhật Ma Tâm này, đồng thời gánh chịu sứ mệnh bên trong.