Hắn ta suy tư một hồi, sau đó bật cười khặc khặc:
"Hừ hừ, đây là Ma Đô của ta, sao ta phải trốn chứ?"
"Không trốn thì quay lại đánh tiếp!"
Lý Thanh Sơn lại vung thanh đồng cổ kiếm lên, lòng cũng cảm thấy hơi vướng víu tay chân. Hồi nãy không thể một chiêu giết chết con lợn này, nếu khiến con lợn này hoảng sợ chạy tán loạn, cố tình chơi trốn tìm với hắn thì thực sự rất khó giết. Nhưng nếu mặc kệ thì chỉ sợ sau này sẽ bị nhắm vào, sinh ra vô số chuyện khác, hắn sẽ không thể lẻn vào Khuynh Kỳ Sơn được nữa.
Dù sao tu vi càng cao lại càng khó giết, cho dù hắn đã chiếm trước ưu thế tuyệt đối cũng không dễ dàng giết được Tà Thần. Trừ phi hắn lại ném ra toà đại sơn cuối cùng, nhưng chỉ để đối phó với mặt hàng này, còn cách một khoảng xa so với lúc đánh lén Quỷ Tiên làm hắn cảm thấy không đáng. Cảm thấy đợt tu luyện này vô cùng vớ vẩn, tốn công.