Mà bản chất giữa hai nơi lại khác nhau, ở chốn Cực Lạc, dân cư ở đó đều là người hiền lành được Phật Tổ lựa chọn, từng trải qua hồng trần, gian nan cực khổ. Dù đất đai ở chốn Cực Lạc phì nhiêu tới đâu thì họ cũng phải làm lụng và chờ đợi mới gặt hái được.
Còn ma tộc ở ma cung máu lại chỉ cần di chuyện qua các huyết cung, đi tới đâu ăn tới đó, mỏi thì nằm vật ra ngủ, ngủ xong thì ăn. Giống hệt như trẻ sơ sinh, từ khi sinh ra tới lúc chết đều ở nguyên trong bụng mẹ.
Đại Tự Tại Nguyên Thần rời khỏi thân xác, lão ma tộc kia lẳng lặng chết đi. Ngay lúc sắp chết, vẻ mặt lão vẫn mơ hồ không hay biết gì như cũ, tựa như không hiểu chết là thứ gì, chỉ là một giấc ngủ thông thường.
Cuộc sống trôi nổi theo cái tiêu cực, chết coi như được nghỉ ngơi.
Tất nhiên, khi lão chết vẫn không ai chú ý tới.