Phía trước nàng bày hai con rối, một con được dùng vải bố màu đen may chắp vá thành, đầu nghiêng ngả, bên trong nhồi một chút lông. Thoạt nhìn trông giống một con trâu đen kiêu ngạo, nhưng chân may rất mập, gần như không có cổ, trên sừng còn được may tỉ mỉ dòng chữ Bắc Nguyệt, cũng chính là Đại Hắc trong miệng nàng.
"Đúng đúng, chủ nhân Huyền Nguyệt nói đúng meo!"
Đại Hắc gật đầu, giọng nói phát ra từ miệng nàng, cố ép khàn cổ để tự nói.
"Giờ ta đã hoàn toàn tự do, là tự do đó, ngươi có hiểu ý này không?"
Vẻ mặt Huyền Nguyệt say mê, tựa như trở lại sơn mạch xa xôi, ngóng đầu nhìn về Long Châu tựa như đang dạy bảo một con yêu quái ở nông thôn nào đó.