Tuy rằng vì quá khứ tối tăm này mà người ngoài cho rằng nàng sẽ phải hổ thẹn vì hành động tàn sát hôm nay. Tất nhiên cảm xúc hổ thẹn vẫn có, nhưng lòng nàng tự biết rõ, rằng nàng thực sự sợ hãi bản thân ngày hôm nay.
Việc này ngay cả Ngưu Cự Hiệp cũng không biết.
Không biết đã vung kiếm chém chết bao nhiêu người. Mấy trăm? Mấy nghìn? Nàng chỉ nhớ rõ chiêu kiếm khi chém vào người cuối cùng, tàn sát khắp tòa thành, cuối cùng cũng chém chết được Chướng Yêu. Năm đó nàng mới bao nhiêu tuổi? Còn bây giờ nàng đã chém chết bao nhiêu người?
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên buông mũi kiếm xuống, không nhìn vào biển người đang nhào tới nữa. Mỉm cười ngửa mặt lên trời:
"Ngưu Cự Hiệp, hình như tự tiện xông vào mộng của người khác không tốt lắm."