Tuy nhiên không một ai tỏ ra oán giận, bởi vì đây chính là ý chí của Ma Thần. Bọn họ đã quen với việc phục tùng bề trên, ngay cả Ma tướng cũng có thể sai khiến bọn họ đi chịu chết, huống hồ ngay cả mười hai Ma Thần cũng phải thần phục Ma Thần Vương. Đó là sự tồn tại cao xa khó tưởng.
Nhưng bầu không khí lại khác trước hoàn toàn, không có tiếng tức giận mắng chửi, không có tiếng gào thét điên cuồng. Những kẻ bề trên quên mất việc ức hiếp những kẻ tôi tớ, kẻ tôi tớ cũng quên mất việc nịnh nọt bề trên. Cả bọn chỉ lặng lẽ hành quân trong lớp bụi mù, tựa như đã hiểu được ưu thương chỉ sau một đêm.
Cách đây không lâu, những Ma tộc không chịu được thống khổ dằn vặt đều hóa thành Ma thú, vạn thú cùng chạy, đuổi theo mặt trời tới chết.
Còn bây giờ, toàn bộ Ma Vực đều chìm đắm trong bầu không khí ưu thương.
Từng đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn xuyên qua lớp bụi mù, nhìn chăm chú vào Hắc Nhật tỏa ánh sáng viền vàng, lòng thầm đọc cái tên Lý Thanh Sơn.