Trong không gian mờ mịt hơi nước, Hoa Thừa Lộ sảng khoái giãn mình, ung dung tựa vào cạnh ao nước nóng, vừa mỉm cười vừa nghĩ:
"Lý đại ca ơi là Lý đại ca, ngươi chỉ nghĩ mình chiếm hời chứ không biết rằng ta đang dùng người để bù đắp nuối tiếc năm xưa, ha ha!"
Khắp thiên hạ có ai ngờ một người rõ ràng là Bách Hoa tiên tử lại có thể nhớ mãi không quên một nam tử? Nhưng nếu nam tử đó là Lý Thanh Sơn thì mọi người không còn cảm thấy kỳ lạ gì nữa.
Tuy nhiên Lý Thanh Sơn lại là một người nhanh quên, lúc này hắn đang sải bước tiến về phía trước dưới ánh nắng mặt trời. Khi mặt trời dần lên cao, chút dư vị còn sót lại trên người hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, hít vào chút hương hoa cuối cùng rồi đột ngột bật cười thành tiếng. Hắn cảm giác mình như một phu quân ngoại tình, trước khi vào nhà phải chấn chỉnh lại tâm trạng và nghĩ câu giải thích từ trước, lau sạch hương nước hoa và dấu hôn trên người vậy.