Ở Bách Thảo Viên, khi Lý Phượng Nguyên quay lại gốc bồ đề thì Nguyễn Dao Trúc đã rời đi.
Nắng chiều đỏ rực đã tắt, sắc trời xẩm tối. Trong vườn vắng lặng không có tiếng người, gió thổi qua cỏ cây vang lên những tiếng rì rào.
Nàng đã quay về động phủ, đuổi hết các đệ tử bên trong đi để tránh bị liên lụy vì mình.
Hắn có thể nhìn ra được tất cả đệ tử rất kính yêu nàng, có rất nhiều người quỳ xuống xin nàng đừng làm như vậy. Gần như ai cũng bật khóc như sắp sinh ly tử biệt. Có người thì hung dữ nhìn hắn với ánh mắt thù địch.
Nàng cũng chảy nước mắt. Nhưng cố chấp cũng được, ngu dốt cũng được, từ xưa tới nay nàng không phải một người sẽ đổi ý bừa bãi.