Tất cả mọi người sợ ngây người. Tên kia chỉ là tu sĩ Trúc Cơ nhưng lại dám nói như vậy với một tu sĩ Dương Thần.
"To gan!"
Vương Tuấn Hưng nghiêm giọng quát mắng, nhưng có hơi ngoài mạnh trong yếu. Hắn ta loáng thoáng nhận ra bóng dáng của nam nhân kia trên người Đồng Đại Công, gợi lên nỗi sợ sâu đậm trong lòng hắn ta.
Chỉ có Lãnh Uyên là tỉnh bơ, cơ mưa phùn xối xả đột nhiên hóa thành tuyết bay khắp trời, làm thời tiết trở nên giá lạnh, hà hơi thành băng. Cự thú dưới chân gầm lên một tiếng thê lương, kinh thiên động địa, đằng đằng sát khí.
"Đồng Đại Công, ngươi biết ngươi sẽ phạm tội gì không?"