Lý Thanh Sơn đắm chìm trong rừng hoa đua nở, nhưng Nguyễn Dao Trúc có thể nghe rõ ràng hơi thở của hắn đột nhiên ngừng lại. Nhịp tim nàng cũng dừng theo, nàng chưa từng tham sống sợ chết nhưng lúc này, nàng cảm giác như có đại nạn ập xuống, kinh hô thành tiếng:
"Đừng!"
Giọng nàng như tiếng than đỗ quyên, tràn ngập cầu khẩn. Không ai biết nàng đã dốc bao nhiêu tâm huyết vào Bách Thảo Viên, cỏ cây ở nơi này quan trọng hơn cả tính mạng của nàng.
Lúc này, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh lần đầu gặp gỡ Lý Thanh Sơn vào đêm thu và cây hoa đào kia.
Lòng nàng đau đáu, nhưng kỳ lạ ở chỗ bây giờ nàng vẫn tỉnh táo ý thức được nam nhân này sẽ không ngừng tay vì nàng. Đúng như lúc hắn than thở cây đào sẽ chết, nhưng vẫn lựa chọn làm hoa đào nở rộ.