Chỉ còn lại Nguyễn Dao Trúc phải trơ mắt lên nhìn Bách Thảo Viên mà nàng dốc tâm huyết cả đời để chăm sóc đang bị hủy diệt. Nàng quỳ sụp xuống đất, tay đè lên ngực, cảm thấy trái tim đau thắt lại. Nếu không nhờ Tự Nhiên Thiên Thư chính trực ôn hòa thì nàng gần như tẩu hỏa nhập ma, mất khống chế pháp lực, làm gì còn hơi sức để ý tới Tự Nhiên đạo chứ.
Lý Thanh Sơn thầm thở dài trong lòng, nhưng vẫn chuyên chú phun ra nuốt vào linh khí.
Lấy hắn làm trung tâm, cỏ cây khô héo lan ra ngoài, cảnh vật xung quanh nhanh chóng héo úa chết đi.
Linh khí cuồn cuộn đậm đặc như chất lỏng, linh quang luân chuyển chói mắt, tụ lại về phía hắn như trăm sông đổ về một bể.
Thân thể hắn lớn dần, một trượng, hai trượng, ba trượng... Thoáng cái đã cao hơn tất cả cây cối xung quanh.