Lần này nàng ta không những tránh được một kiếp khỏi quyền của Lý Thanh Sơn mà ngay cả cơn ớn lạnh sâu tận xương tủy cũng đã biến mất. Quy Hải Linh Tôn không còn để mắt tới nàng ta nữa, tất nhiên cũng có thể coi như nàng ta đã kéo dài không ít thời gian giúp Quy Hải Linh Tôn rồi.
Nàng ta đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay lành lạnh, Dương Diệu Chân đã nhét tu di chỉ vào tay nàng ta, cúi đầu lạnh nhạt nói:
"Không phải đồ của ta, ta không cần."
Bây giờ nàng chỉ thấy thất lạc, bởi vì Lý Thanh Sơn không buồn nhìn nàng lấy một cái.
"Thật là một đứa trẻ ngoan."