CHƯƠNG 397: NÚI CÒN Ở ĐÓ
Yêu ma màu đen ngồi một mình trong hang động lớn, nó giơ cánh tay phải lên, ngón trỏ siêu dài, đầu ngón tay là một chiếc vuốt to lớn sắc bén như đao, chiếc vuốt nhè nhẹ chạm vào trán của một thiếu niên.
Thiếu niên cũng một thân một mình, trông khoảng chừng mười lăm hoặc mười sáu tuổi, phía trên môi vừa mới mọc một ít râu mềm mại, nhưng đã là Luyện Khí sĩ tầng thứ ba, cũng được coi như là một tiểu thiên tài, quần áo trên người thiếu niên không phải của đám người Tam Sơn, vậy nên chắc là một tán tu xuất thân từ gia tộc nào đó đến thử vận may.
Đôi con ngươi sợ hãi của hắn chỉ phản chiếu được một vùng tối tăm, yêu khí hung ác mãnh liệt đánh tan ý chí phản kháng của hắn, nhưng yêu quái kia vẫn chưa ra tay ngay, lại tựa như cho thiếu niên một tia hy vọng, hắn cầu xin:
“Không được…van xin ngươi…ta…”