CHƯƠNG 437: NHẬP MÔN
Mà ở một chỗ bế quan khác, Tiền Dung Chỉ cũng bắt đầu tu luyện phần mình.
Vẻ mặt Điêu Phi phức tạp nhìn cửa đá chậm rãi đóng lại. Tiền Dung Chỉ cười, khoát tay với hắn:
"Chúc ngươi thuật buồm xuôi gió."
Ở nơi sâu nhất trong hang đá chất đống mấy cái túi màu đen, bên trong là từng món đồ tròn vo, hình như còn đang ngọ nguậy. Chất lỏng màu đỏ tươi túa ra từ đó. Họ vốn nên chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, nhưng nụ cười được xem là dịu dàng dễ gần kia lại khiến cho Điêu Phi lạnh hết cả người lẫn lòng. Tiền Dung Chỉ không thèm hối lộ của hắn, chỉ muốn hắn giúp một "việc nhỏ". Hắn đã hành tẩu ở ngoài biết bao năm, gϊếŧ người không gớm tay, nhưng so phương thức gϊếŧ người với người phụ nữ này vẫn có vẻ đáng yêu như đứa trẻ chán.