CHƯƠNG 867: NGUYỆT MA ĐẾN
Hài tử ngẩng đầu lên nhìn bóng người đang rảo bước đi tới kia, nó sợ đến mức đờ người, tiếng khóc cũng im bặt. Bình thường, mỗi khi nó không nghe lời thì nương đều nói sẽ để yêu quái ăn nó. Sự đáng sợ của yêu quái đã ăn sâu vào lòng nó từ khi còn nhỏ, lúc này trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất:
“Ta thật sự bị yêu quái ăn ư!”
“Tiểu tử, cản đường Bắc Nguyệt đại nhân sao, còn không mau cút!”
Lý Thanh Sơn nhe răng khiến hài tử kia giật cả mình rồi lập tức chạy sang ven đường. Sau đó, nó nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền đến từ phía sau thì nhịn không được mà quay đầu lại, nhưng bóng dáng kia đã đi xa rồi, mái tóc đỏ đậm tung bay theo gió tựa như một ngọn lửa đang nhấp nháy.