CHƯƠNG 873: TRỜI HANH KHÔ, CẨN THẬN CỦI LỬA
Lý Thanh Sơn vừa chạy tới Phương Đình phố, mới ở xa xa mà đã nghe được tiếng sáo trúc, chúng lướt qua cổ lau mênh mông vô bờ, cùng dập dờn với gió ấm giữa đêm hạ.
Bên bờ sông lớn có một tòa trang viên, tiếng sáo bắt nguồn từ nơi đó.
Bên ngoài trang viên là những đôi mắt của yêu thú lấp lóe không yên tựa như ánh sao, chúng liên tục áp sát rồi lại không ngừng bị âm sắc vô hình kia ép lui.
Vài đệ tử Nhạc gia ngồi ở lương đình trong trang viên, trong tay họ là những món nhạc cụ khác nhau, trông cứ như đang biểu diễn chứ không phải chiến đấu. Thực ra các nàng cũng không giỏi chiến đấu, tuy có thể ép yêu thú lui ra nhưng không thể tạo thành vết thương trí mạng, thế nhưng chân khí sẽ dần kiệt quệ nên trên mặt họ đã tràn đầy vẻ sợ hãi.