CHƯƠNG 1947: TA SẼ AN BÀI Tặc điểu nhanh chóng nhai cái lưỡi:
- Ta không biết năm đó các ngươi là có thù oán gì, nhưng dù sao cũng là một hồi phu thê, đều lui mấy bước, nói không chừng có thể hoà giải. Nếu như nàng chủ động giao ra đế cốt, ta nghĩ Thiên Hậu cũng có thể tha thứ cho nàng. Trước đại cục, ân oán cá nhân đều là chuyện nhỏ. Đúng rồi, năm đó các ngươi có hài tử không??
- Im miệng!
Kim Bằng nhấc móng vuốt lên, móng vuốt sắc bén lấp lóe ý lạnh, nhắm ngay tặc điểu.
Khương Nghị dò xét xong rừng rậm, trầm ngâm một lát, sau đó nhắm mắt lại, nhấc hai tay lên, cảm ngộ thâm không.