CHƯƠNG 1792: NHỤC NHÃ Dương Lam cố gắng trấn định lại, lộ ra nụ cười, chủ động nghênh đón:
- Biện nhi, ngươi trở lại rồi, phụ thân ngươi vẫn luôn nhớ mong ngươi, nhanh nhanh nhanh, chúng ta về nhà trước.
Dương Biện thờ ơ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thiên Khuyết:
- Nhớ mong ta rồi? Thật sự là thụ sủng nhược kinh(*).
(*) Được sủng ái nhưng lại lo sợ.