CHƯƠNG 943: SỢ Ư?
Chương 943: Sợ Ư?
Ngô Công Lĩnh chẳng thèm suy nghĩ đã thốt ra: "Ông thì biết cái gì? Chưa từng nghe danh Anh Dương Vũ Liệt Vệ ư? Các người không biết sự lợi hại của đội quân này, nhưng ta đã nhiều lần tận mắt chứng kiến. Bọn họ rong ruổi tung hoành trên sa trường không ai cản được, tấn công kẻ địch dễ như trở bàn tay. Bây giờ đội quân hùng mạnh nhất thiên hạ này đang nằm trong tay Nam Châu. Cả Mông Sơn Minh nữa, ông nghĩ rằng lão già đáng chết kia là đồ trang trí hay sao? Năm ấy Ninh vương có thể uy chấn thiên hạ không thể bỏ qua công lao của người này. Lão già chết tiệt này không giống mấy người ngu ngốc các ông đâu!"
Nói thật là, lão ta không sợ những người khác. Năm ấy, lúc còn đang dưới quyền Ninh vương, lão ta đã cảm thấy những người khác chưa chắc đã giống mình. Mà hết lần này tới lần khác, lão ta cứ xui xẻo bị Mông Sơn Minh nghe được lời không nên nghe, sau đó mới rơi vào cái kết cục mà bản thân lão ta có liều mạng thế nào cũng không thoát nổi. Lão ta vẫn luôn bị Mông Sơn Minh chèn ép gắt gao, lâu dần cái tên này trở thành bóng ma tâm lý chôn sâu trong lòng lão ta. Thực ra trong tiềm thức, lão ta rất sợ Mông Sơn Minh.
Nói trắng ra là, lão ta sợ Mông Sơn Minh về mọi mặt.