“Ba năm sau, Viêm quyết cuối cùng sẽ thuộc về ta!”
Ngô Hải cười to.
Lập tức phát giác được cái gì, hắn thu liễm nụ cười.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên vội vã chạy đến.
Ngô Hải thấy thế, không khỏi nhướng mày, ngữ khí nghiêm túc nói: “Hốt hoảng như vậy thì còn ra thể thống gì?”