“Đó là gì…”
Tần Hạo và Tiểu Bạch bỗng nhiên giật mình kinh hãi, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Long Ngạo Thiên.
Chỉ thấy hắn đứng sừng sững giữa hư không, trên gương mặt đầy vẻ phẫn nộ. Tay phải từ từ nâng lên, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc gương. Chiếc gương này được viền bằng những viên bảo thạch lấp lánh, tỏa ánh hào quang rực rỡ, mặt gương tựa như được ngưng tụ từ âm dương nhị khí khi hỗn độn sơ khai.
Một nửa gương tựa như ánh sáng rực rỡ của ban ngày, thuần khiết mà chói lóa. Từ trong đó tỏa ra sức mạnh quang minh, tựa hồ mang theo hy vọng sinh sôi và sự sống của vạn vật trong thiên hạ. Mỗi tia sáng phát ra dường như có thể xua tan mọi u ám trên thế gian.
Nửa còn lại lại như bóng tối thăm thẳm của màn đêm vô tận, đen kịt như mực, toát ra khí tức chết chóc đáng sợ. Sức mạnh hắc ám từ đó tuôn ra tựa như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng và linh hồn, khiến vạn vật rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.