Từ hôm đó trở đi, tần suất Phùng Nam Thư đi dạo quanh trường ngày càng nhiều, giống như đang thử dung nhập vào ngôi trường xa lạ này.
Tuy nhiên, phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn trong khu vực lớp một hai, chẳng bao giờ đi xa hơn.
Buổi chiều thứ sáu, tiết thể dục của lớp một hai, ánh chiều tà dịu dàng soi sáng sân trường.
Phùng Nam Thư thản nhiên đứng trên sân trường, mép vày dài trắng muốt bay bay trong gió.
Lúc này, ánh mắt cô hướng về phía đường chạy bên kia sân vận động, nơi có một cậu thiếu niên đang chạy, người mà mọi người gọi là Giang Cần. Cô nheo mắt, lặng lẽ quan sát.