Mười phút sau, chiếc xe chạy đến một nhà hàng gần đó, trên cửa kiểu Trung Quốc treo hai chiếc đèn lồng đỏ rực, cửa kính phản chiếu hình ảnh của khách hàng đi lại.
Ba người đi vào phòng bao, gọi một bàn thức ăn, mở hai chai rượu.
Từ lúc hắn quảng bá diễn đàn ở Lâm Đại cho tới bây giờ, hắn chưa từng mời lãnh đạo ăn cơm. Đó là bởi vì giáo sư Nghiêm phụ trách cơ sở khởi nghiệp rất ghét loại văn hóa bàn rượu này. Theo lời của ông, đàn ông có rượu ngon hay không đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Hô bằng gọi hữu cũng là hợp tình hợp lý, nhưng lấy danh nghĩa uống rượu để tạo mối quan hệ, phô bày thân phận, xoát cảm giác tồn tại, tất cả đều thuần túy là bại não.
Nhưng đây là xã hội nhân tình, sẽ không vì người nào đó tốt xấu mà thay đổi. Huống hồ người như giáo sư Nghiêm mới là số ít. Cho nên hắn cần phải mời Trương Minh An và Hồ Mậu Lâm ăn bữa cơm.
(*Chú: xã hội nhân tình (人情社会), là 1 vấn đề trừu tượng, nghĩa như mặt chữ. Ai thích văn hóa TQ có thể tự tìm hiểu)