Cảm giác này giống như một tác giả mạng cả ngày ở nhà làm việc không ra ngoài, cuối cùng có một ngày quyết định đi ra ngoài giải sầu, kết quả vừa ra đã bị vài người hàng xóm vây quanh, hỏi y có phải là sugar boy trong truyền thuyết hay không.
Thật sự là xui xẻo, mình rõ ràng là đang kiếm tiền nuôi gia đình!
Mà Phùng Nam Thư, dường như đã bắt được một cái tên mình muốn nghe trong nghị luận của mọi người, vì thế ngẩng đầu cẩn thận nghe chốc lát, bỗng nhiên lại phát hiện cái tên kia không còn, vì thế lại nhu thuận cúi đầu đọc sách.
- Phùng Nam Thư, mình cá là cậu vừa nghĩ đến Giang Cần, một bữa cơm tối, thế nào?!
Cao Văn Tuệ gập sách của tiểu phú bà lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Gần đây cô rất thích chơi trò chơi này, bởi vì nam chính không có ở đây, thì dù sao cũng phải tìm thứ khác dập đầu, bằng không làm sao cân đối dinh dưỡng.