Đường Lâm vốn đã xắn tay áo lên chuẩn bị chiến tranh, cô vừa muốn mắng Sở Ti Kỳ, vừa muốn cho bạn thân của mình dũng khí và lòng tin để đi bắt Giang Cần, nhưng khi nhìn thấy biểu tình ngây ngẩn của cả hai người, cô lại nhịn không được mà nghi hoặc.
Vì thế cô xoay người nhìn về phía sau.
Tiểu phú bà mặt không chút thay đổi đi tới, mắt nhìn không chớp, giống như nhìn ai cũng chướng mắt, nhưng thật ra trong lòng lúc này đã như nai con hoảng hốt, muốn làm bộ không nhìn thấy bất luận người nào khác.
Đường Lâm có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy trước mắt cô gái này mặt mày như họa, xinh đẹp quá phận, không biết vì sao lại có khuôn mặt đẹp như vậy.
Mà vẻ mặt của Tiết Cương cũng không khác cô là bao, trong lòng tràn đầy tò mò đây là ai. Hồng Nhan và Sở Ti Kỳ đều ở chỗ này, theo đạo lý mà nói hai người hẳn là giá trị nhan sắc trần nhà của Lâm Đại, nhưng trình độ chói mắt của cô gái trước mắt này thế mà lại áp chế cả hai người.