Chớp mắt một cái là đã đến 8 giờ tối, Tào Quảng Vũ gửi một dòng địa chỉ, kèm thêm một câu tới nhanh đi.
Mắt Giang Cần nhìn thấy ba chữ “đến nhanh đi”, nhưng khi vào đầu, não lại tự động phiên dịch thành một câu khác, tôi muốn trang bức, gấp!
Mười phút sau, một chiếc Audi màu đen đỗ trước cửa Tụ Tiên Lâu.
Đây là một trong số những nhà hàng nổi tiếng ở Lâm Xuyên, phong cách trang hoàng thuần kiểu Trung Hoa. Trong ngoài đều được trang trí một cách cổ kính, vào trong giống như lạc vào đình viện của một gia đình giàu có; ở giữa là dòng suối ra dáng ra hình, còn có một cây cảnh trông vô cùng chân thực; đằng sau là một tòa núi giả, không ngừng phun sương ra bên ngoài, làm giống như hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương vậy.
Trước khi tới Giang Cần đã tìm hiểu thử, bình quân mỗi người khoảng 300, ở thời buổi này thì thực sự là một khoản chi mạnh tay.