- Học tỷ, có phải chị rất khinh thường người như tôi không? Tôi nhất định là thiếu đi sự trung thực và lương thiện của một sinh viên đại học nhỉ, người đầy mùi tiền thối, phỏng chừng không ai thích, ngay cả bản thân tôi cũng không thích bản thân mình như vậy…
- Học đệ, tôi không phải chế giễu cậu, cậu như vậy cũng làm tôi khó chịu theo.
Tào Hinh Nguyệt như nhập vai, ánh mắt lập tức tràn đầy đồng cảm.
Cô thật sự không phải trào phúng, thuần túy là châm chọc, hơn nữa khoảng thời gian trước cô tận mắt nhìn Giang Cần chạy tới chạy lui, ngay cả thời gian trở về ký túc xá cũng không có, chỉ có thể ở lại phòng 207, cho nên cô hiểu hắn mệt mỏi đến mức nào.
Hơn nữa cô cũng hiểu được, kinh doanh là như vậy, dùng một đồng cũng phải cân đo đong đếm, có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.