Phùng Nam Thư đáp lại và vui vẻ đi theo hắn ra ngoài, nhưng mà vừa mới bước tới cửa Giang Cần đã bị gió thổi lạnh đơ hết cả người, xuýt xoa một tiếng rồi tay mò mẫm trong túi áo theo bản năng.
Bên trái không mò ra cái gì, túi áo ấm áp dễ chịu.
Nhưng cùng lúc đó tay phải của hắn lại bất ngờ nắm được một cái tay nhỏ mềm mại thơm tho.
Giang Cần sửng sốt một chút, bỗng như hiểu ra cái gì, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tiểu phú bà biết thói quen moi túi khi đi đường của hắn, trước kia dù có nắm tay thì cuối cùng đích đến cũng là túi áo, nên cô đã học được kiểu đơn giản hóa bước đi, đó chính là đặt luôn tay vào trong túi áo hắn chờ đợi.