Trương Bách Thanh ở trong điện thoại nhịn không được a một tiếng:
- Hay lắm, nhân sủi cảo mà cũng có bằng sáng chế à? Thật không hổ là khởi nghiệp, cậu không phát tài thì ai phát tài.
- Hiệu trưởng, chuyện này không liên quan đến tiền, chủ yếu là em cũng có tâm cơ, hy vọng sau này hiệu trưởng muốn ăn sủi cảo sẽ nhớ tới em.
- Mới khen vài câu cậu đã lên trời rồi, thôi được, cậu bận rộn trước đi, tôi sắp xếp người ngày mai đến lắp điều hòa cho các cậu.
- Cảm ơn hiệu trưởng, 208 chúng em còn đang thiếu một cái tủ lạnh, ngài thật sự là nắng hạn đổ mưa rào.