Sáng sớm hôm sau, dương quang vô hạn.
Bởi vì ở trên núi cho nên nhìn xung quanh đều là sương mù mông lung, khi ánh mặt trời tán ra một mảnh kim huy, liền có một hương vị khác.
Đổng Văn Hào mang theo một đám người thích leo núi đến phía sau trấn nhỏ đi leo núi, không muốn đi thì ở lại ngủ nướng, chờ xe buýt buổi trưa tới đón người.
Kết quả còn chưa đến trưa, đám người đi leo núi đã trở về, ai nấy đều hậm hực khó chịu, nói ngay cả bóng miếu cũng không thấy được.
Đáng giận nhất chính là, ngọn núi phía sau mặc dù nhìn không cao, nhưng thật sự không có đường. Tất cả mọi người đều phải đi từng bước chậm rãi, cuối cùng thiếu chút nữa không tìm được đường về.