- Lão Giang, biểu cảm gì đấy? Có phải cậu không ăn được nho rồi nghĩ nho xanh đúng không, có giỏi thì bảo Phùng Nam Thư làm cho cậu một cái đi.
- Ha ha. - Giang Cần cười nhạt, nhìn y nhưng không nói lời nào.
Tào Quảng Vũ vỗ chân bồm bộp, nói liến thoắng:
- Thực ra tôi cũng không thích kiểu con gái quá ỷ lại người yêu, nhưng cũng chẳng còn cách nào, bạn gái của tôi đáng yêu quá mà, chỉ biết dính lấy tôi thôi.
- Lão Tào, hôm nay tôi dẫn Phùng Nam Thư ra hồ chơi, thấy một cô gái đè một cậu trai ra gặm. Cậu trai kia sợ đến mức không dám nhúc nhích, còn suýt khóc nữa kìa, ngây thơ gần chết luôn.