Sau một lúc lâu, Giang Cần lái xe đến quảng trường Tiến Lên, thả ba người xuống, hàn huyên hai câu rồi rời đi. Lúc ra khỏi cổng trường, hắn nhìn thoáng qua cái nơ bướm đặt trước ghế phụ, do dự có nên bỏ vào hộp đựng đồ hay không.
Lúc nào cũng bị người khác hỏi về bạn gái, rất khó chịu.
Nhưng suy nghĩ một lúc lâu, hắn khẽ mỉm cười, trong lòng tự nhủ quên đi, cứ bày ở đó. Cố ý che giấu sẽ giấu đầu hở đuôi, làm cho mình giống như nhập vai quá sâu.
Mình sợ gì chứ?
Lão tử không sợ trời không sợ đất!