- Còn phải mua thêm chút nữa...
Phùng Nam Thư mặc áo lông màu trắng đứng ở dưới lầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết mà tuyệt mỹ được bọc trong cổ áo lông rậm rạp bên vành mũ, đôi mắt trong suốt mà sáng ngời, vừa hà hơi sương trắng vừa lấy điện thoại ra điểm điểm.
Ngón tay dài nhỏ của cô trong suốt như là ngọc bích chạm khắc, đầu ngón tay bị đông lạnh đến ửng đỏ, nhưng không ngăn cản cô thêm đồ vật vào giỏ hàng.
- Phùng Nam Thư, mình biết Multi-group là của Giang Cần, nhưng cũng không thể mua nhiều như được, ký túc xá của chúng ta không có chỗ để đâu.
Cao Văn Tuệ từ phía sau len lén đưa tay, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi điện thoại của cô, kết quả là phải đón nhận một ánh mắt mờ mịt.