Phùng Nam Thư thấy cô không nói lời nào thì quay đầu nhìn về phía cửa sổ chờ đồ ăn của Giang Cần, hàng mi cong vút nhẹ nhàng run rẩy.
Trước kia, bên trong thế giới của cô chỉ có bản thân mình, trái tim nhỏ bé của cô giống như một cái kén, cản trở rất nhiều thứ bên ngoài.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày, một con gấu chó không nói đạo lý vô cớ xé toạc cái kén dày này, mang theo ánh sáng sáng xâm nhập vào bên trong, còn sờ chân cô, từ đó về sau cô không thể quên được người này.
Trước mười tám tuổi, cô có một nguyện vọng rất lớn, chính là có được được một người bạn thân.
Nghỉ hè năm mười tám tuổi đó, cô đã thật sự có được một người bạn tốt trời ban.