Đường Lâm làm việc quá vội vàng, có rất nhiều chuyện chưa nắm chắc cũng dám đi làm, kết quả là tốn công vô ích, người bị thương lại là chính mình.
Cô đã khuyên Đường Lâm rất nhiều lần, nên suy nghĩ trước khi làm điều gì đó và hãy làm khi thực sự chắc chắn, nhưng bây giờ có vẻ như Đường Lâm coi mọi lời nói của cô như gió thoảng bên tai rồi.
- Chờ một chút, núi lớn đó là ai? - Tào Hinh Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.
Đường Lâm quơ tay:
- Chính là Phùng Nam Thư đó, gương mặt kia quả thực giống như là đã hối lộ Thượng Đế vậy, học tỷ chưa gặp bao giờ sao?