Giang Cần chép chép miệng rồi để ví tiền lên bàn, định mai mang đi trả cho tiểu phú bà.
Mà Tào Quảng Vũ nghe được câu trả lời của hắn thì khóe miệng dần cứng đờ, cuối cùng im lặng quay đi, ánh sáng trong mắt cũng tắt ngúm.
Chơi không lại, chơi không lại.
Tình yêu của Giang Cần quá khoa học viễn tưởng, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
…