"Thật có lỗi, đã dọa hai người sợ rồi."
Lâm Ân nho nhã lễ độ ngẩng đầu nhìn lên, hướng ánh mắt dịu dàng ngó Song Sinh Quỷ Ảnh vừa hoảng sợ vừa chậm rãi tụt từ trên cột đèn đường gần đó xuống.
Hắn cố gắng làm cho gương mặt mình trở nên hiền lành một chút, lại nhanh chóng tỏ ra thân thiện, lấy một tấm danh thiếp ra, đẩy tới gần đối phương, nói: "Tôi đi ngang qua nơi này, vừa vặn nhìn thấy hai vị tự cưa mình tại đây, mới không nhịn được mà nhìn lâu lâu một chút. Đây là danh thiếp của tôi, như hai người nhìn thấy đó, tôi là một bác sĩ."
Song Sinh Quỷ Ảnh run rẩy vươn tay tới, lại run rẩy tiếp nhận tấm danh thiếp kia, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu là người hay quỷ?"
Lâm Ân ngẩn ra, nhưng rất nhanh, nụ cười nghề nghiệp hoàn mỹ đã nở rộ trên môi, hắn đẩy đẩy chiếc kính một mắt, nói: "Đương nhiên tôi là người, hơn nữa còn không chỉ là người, tôi là một người tốt."