Lâm Ân vội vàng xoay người, lập tức trông thấy một ngồi thiếu niên mười mấy tuổi đang ngồi bên cạnh mình.
Giống như thiếu niên vốn đang chìm trong biển lửa hừng hực lửa, vẫn đưa ánh mắt lạnh lùng mà chăm chú nhìn vào màn đồ sát kia…
Lại giống như con quái vật trống rỗng mà đau đớn, một mực quỳ rạp xuống phía trước bộ thi thể cô bé ấy, gắt gao nắm chặt bàn tay thối rữa kia, vĩnh viễn cũng không có ý định buông tay…
Lúc này, cậu ấy quay đầu qua, nhìn về phía Lâm Ân, con ngươi lóng lánh như ánh sáng chiếu xuống mặt nước trong, dịu dàng thanh nhã.
Cậu ấy rất bình thường, không cao lớn, cũng tương tự như những người bạn học đồng trang lứa vẫn vui vẻ đi qua đi lại quanh người chúng ta mỗi ngày.