Ở bên trong phòng học, Uông Đào đã bị Lâm Ân dồn tới tận góc tường, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, hít thở không thông (. ;゚;: 益:;゚;. ), cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc hắn ngừng lại.
Chỉ thấy Lâm Ân nheo mắt, cất giọng trong trẻo, nói: "Anh nói nhiều như vậy, hẳn là hiện giờ cậu đã hiểu rõ cả rồi? Tuy giữ ánh trăng sáng trong lòng thực sự tốt đẹp, nhưng giữ ánh trăng sáng ở bên người còn tốt đẹp hơn rất nhiều nha!"
"Cậu thực sự không muốn cùng cô ấy làm những chuyện như một người bình thường sẽ làm ư? Tưởng tượng nhé, cầm tay cô ấy ấy này, hôn nhẹ lên mặt cô ấy này, ôm một cái vào trong lòng này, rồi xa hơn là cho cô ấy một gia đình hạnh phúc, sau đó, để cậu tới bảo vệ cô ấy cả cuộc đời này?"
"Được rồi, nói mấy cái này hơi bị xa một chút, chúng ta cứ lui một bước đi, chẳng lẽ cậu thật sự nguyện ý nhìn thấy ánh trăng sáng trong lòng mình bị người khác hôn nhẹ, ôm một cái, hoặc nâng lên cao cao?"
Uông Đào (. ;゚;: 益:;゚;. ) nhăn nhó ôm lấy đầu mình, nói: "Anh đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa mà!"