Cái đầu Thái Thản hít sâu một hơi, "Ca ca" nghiến răng nói: "Nhưng ta nói đúng mà —— đã ở chung cả một vạn năm rồi—— muốn chạm một cái cũng không cho chạm—— trong khi đám hậu bối đã sinh tử sinh tôn ngồi chật cả sảnh đường ——mà ta, một nhi tử cũng không có—— người khác vừa nghe ta có một người bạn gái là thiên sứ, ai nấy đều hâm mộ —— nhưng hâm mộ cái (beep ——) á—— ngươi có biết, đại ca ngươi đã vượt qua một vạn năm ấy như thế nào hay không?"
"Phải dựa vào tay trái đó (〃′ 皿 `)q!"
Nghe đến đây, tay trái của Lâm Ân lập tức run lên theo bản năng.
Cái đầu Thái Thản thoáng nhìn hắn một cái rồi sâu kín nói: "Ngươi nói xem, những gì ta vừa nói có đúng hay không? Chẳng lẽ ngươi có thể chịu đựng được loại tình yêu thuần khiết về tinh thần như thế?"
Lâm Ân mở to mắt, lập tức vung tay lên nói: "Đương nhiên là không thể rồi! Nói đùa! Nếu không thể sáp sáp hai cái, thì có còn là yêu đương nữa hay không? Đại ca! Anh cứ yên tâm, về điểm này em vĩnh viễn đứng về phía anh!"