Lâm Ân mở hai tay ra, cười nhạt nói: "Sao nào? Có thể nhìn ra chút khác biệt nào không?"
Cả người Bạch Dật đều trở nên ngơ ngác, (? Д? ) một mực ngây dại ngồi ở nơi đó, không biết nên nói điều gì.
Trong khi Tiểu Lăng lại khiếp sợ nhìn cô bé giống mình như đúc đang ngồi trước mặt này, thậm chí cả bộ quần áo đối phương đang mặc trên người cũng giống cô bé như đúc.
Tiểu Lăng có chút ngơ ngác hồi lâu, rồi gần như là theo bản năng, cô bé vươn tay tới, chọc chọc vào khuôn mặt cô bé đối diện kia.
Ba ~ Má ơi, còn đàn hồi, co giãn hơn cả bản thân mình nữa!