Lâm Ân nửa khiêng nửa ôm, mang theo một đống chậu kia, lại nâng chiếc kính một mắt của mình lên, mỉm cười nói: "Nhanh như vậy cậu đã quên rồi sao? Ây cha, lúc còn ở tổng cục, anh thấy cậu vẫn còn nhớ thương cái xx bằng inox của mình, nên vừa lúc chúng ta cần phải chờ đợi xe lửa, anh sẽ làm cho cậu một cái."
Lời này vừa nói ra, Bạch Dật đã mở to hai mắt nhìn tới, thậm chí gã còn lộ vẻ khiếp sợ mà lui về phía sau một bước, hỏi: "Bây giờ sao? Dùng... Dùng những cái chậu này hả?"
Lâm Ân cười nhạt nói: “Cứ yên tâm, nếu với tài nghệ lúc trước của anh còn không dễ nói, nhưng sau khi trải qua một khóa huấn luyện đặc thù của thầy anh, lại cộng thêm năng lực mới, chỉ cần hơn mười phút thôi, anh sẽ lắp ráp xong một cái cho cậu, tuyệt đối không thành vấn đề."
Bạch Dật (ΩДΩ) nói: "Cái này... Cái này thực sự gấp gáp vậy sao? Thực sự không cần lên bàn giải phẫu hả?"
...