Lâm Ân nghiêm túc nói: "Là như vậy, ngày hôm qua ở thời điểm học sinh đang nghiên cứu dược tề, đã bắt gặp ngài đang lén lút ném đi một thứ gì đó, trong lòng có chút hoài nghi, lại nhìn sắc mặt của ngài, tôi lập tức bấm ngón tay tính toán. Tiếp đó, lại nhân cơ hội chẩn đoán bệnh cho ngài một chút, mới phát hiện ra… đúng là đã đến ngày rồi. Tuy trong lòng tôi cũng không biết vì sao tới tận bây giờ mà ngài vẫn còn chu kỳ như vậy, nhưng đây đúng là một phát hiện làm tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nha."
"Cho nên chủ mẫu à, nếu ngài không ngại, có thể cho tôi vài miếng được không? Tôi ngâm một chút là có thể sử dụng được rồi, làm như vậy có quá nhiều điểm lợi, vừa không làm tổn thương tới thân thể của ngài, vừa hỗ trợ học sinh nghiên cứu, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao? Chủ mẫu."
"..."
"..."
Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh như đã chết rồi.