Không khí xung quanh chợt rơi vào im lặng.
Đột nhiên Lâm Ân lại cảm nhận được bàn tay Tiểu Tiểu vừa khẽ động một chút, sau đó, hắn vốn đang nằm trong lòng bàn tay Tiểu Tiểu, lại được cô bé nâng lên trước mặt, thậm chí khoảng cách này còn gần gũi đến mức, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt to màu ngọc bích như hồ nước trong veo kia.
Cô bé mở to mắt nhìn Lâm Ân: "Thích anh!" (✪ω✪) rồi đột nhiên cười khẽ mà nói một câu.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Ân là ngẩn ngơ, ngay sau đó, hắn lại bắt gặp một đôi mắt hồn nhiên thuần túy vô cùng.
Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào tay cô bé, rồi dựng một ngón tay cái lên, lộ ra hàm răng trắng nõn của mình: "Tôi cũng vậy!"