Lâm Ân vươn tay nâng kính mắt, trấn định nói: "Quý khách, mong anh hãy bình tĩnh trước đã, tình huống này chẳng nói lên được điều gì cả. Có chuyện chúng ta nên ngồi xuống từ từ phân tích rõ ràng cho nhau nghe, biểu hiện của anh như vậy là cực kỳ vô trách nhiệm với chính bản thân mình đó."
"Không! Tôi cóc cần nghe những gì cậu nói! Tên lang băm kia, tôi nói cho cậu biết, lúc bình thường mỗi bữa tôi đều có thể ăn được tám bát cơm lớn. Nếu bảo chạy một đoạn đường chừng hai ngàn mét, tôi có thể hoàn thành vô cùng đơn giản, tuyệt không nói chơi. Đứng trước một cái cọc gỗ thô to như bắp đùi, tôi có thể đánh một quyền là tan thành từng mảnh!"
Nói đến đây, Chiến Tích càng thêm phẫn nộ mà xắn tay áo lên, chỉ vào cái cột bên cạnh cửa, nói: "Cậu có tin tôi cho một quyền gãy ngang cái cột này hay không?"
Lâm Ân đứng lên, nghiêm túc mà vươn tay nói: "Bình tĩnh, quý khách, mong anh hãy tỉnh táo lại trước đã. Tôi biết anh đang cố gắng muốn chứng minh bản thân không có bệnh ở trước mặt tôi, nhưng tùy ý gây thương tổn cho thân thể của chính mình như vậy, là chuyện không nên chút nào."
Chiến Tích càng thêm phẫn nộ, gã chỉ vào cây cột kia, nói: "Tôi đang hỏi cậu có tin hay không?"