Giờ khắc này, vẻ mặt Lâm Ân lập tức trở nên chuyên chú vô cùng, bởi vì nói thật, đây cũng là lần đầu tiên hắn dùng cưa điện mổ một bộ phận nhỏ như vậy.
Nó cũng là một loại khảo nghiệm cực kỳ lớn với hắn.
Hắn cầm cưa điện, nhắm hai mắt lại, nghĩ đến những lời thầy từng nói khi dạy mình.
"Tập trung tinh thần của bản thân, cảm nhận mỗi một lần cưa điện nhảy lên, nắm chắc tiết tấu của nó, sau đó điều chỉnh nhịp hô hấp và tần suất tim đập của mình, cần phải toàn tâm toàn ý, chỉ khi làm được trong người có cưa, trong cưa có người, mới có thể đạt đến cảnh giới người cưa hợp nhất!"
"Mà con cũng không thể coi người bệnh của mình là người bệnh được, con cần phải coi bọn họ là một tác phẩm nghệ thuật cần được tinh tế mài giũa, tạo hình! Phải coi bọn họ là người yêu đang gào khóc đòi ăn! Chỉ như vậy, con mới có thể hết sức chăm chú vào từng động tác của mình! Con phải cực kỳ chuyên tâm, trong đầu không chứa một chút tạp niệm nào! Mới có thể đạt đến cảnh giới người cưa hợp nhất!"