"Này!" Giọng nói của Trái Trái vang lên trong đầu hắn: "Chẳng lẽ ngươi định từ bỏ khảo nghiệm này? Hiện giờ đau đớn mới dừng ở cấp 18, đây vốn không phải là cực hạn của ngươi, trước kia ngươi tự tay chém mình, còn chẳng buồn nhíu mày một cái cơ mà? Sao ngươi cứ dừng lại ở đây vậy?"
Lâm Ân đang nhắm mắt, tỏ vẻ sung sướng nói: "Ta đâu có định bỏ cuộc, chỉ cảm thấy cấp bậc đau đớn này vô cùng dễ chịu, khá thích hợp để thả lỏng tâm trạng, chỉ hơi đau đớn một chút, nhưng lại không tìm thấy vị trí đau đớn ở đâu, có chút cảm giác phê phê ~"
( Có thể hiểu câu cuối này theo dạng “Thật là cảm giác!” cũng được.)
Trái Trái (;OдO) nói: "Ách..."
Lâm Ân vẫn nhắm hai mắt, gương mặt lộ rõ vẻ thư thái (❁´◡`❁) nói: "Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta không cần phải cạnh tranh quá mức như vậy. Ây da, cứ hùng hục xông lên như thế để làm gì? Dù sao cũng còn mười phút thời gian để vượt qua mà."