Lâm Ân vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng buông cánh tay mình xuống, hốt hoảng kéo giãn khoảng cách với chủ mẫu.
Ngay sau đó, ánh mắt mang theo vẻ lúng túng vô cùng của hắn, lập tức rơi xuống phần cổ của thiên sứ bị trói, rồi chợt phát hiện làn da gần miệng vết thương của bà đã biến thành một mảnh đỏ bừng, hơn nữa còn có thể thấp thoáng nhìn thấy một dấu răng rõ ràng... xuất hiện bên trên!
Khinh nhờn! Khinh nhờn rồi!
Trái tim Lâm Ân lập tức “Ầm ầm” đập loạn, giống như trống trận.
Chủ mẫu chính là Thiên Sứ Thần Thánh mười hai cánh đó, mà vừa rồi ở thời điểm nguyền rủa trong cơ thể hắn bị phát động, hắn lại dám làm ra một hành vi láo xược như vậy, đối với chủ mẫu?