"Tôi chỉ có thể cố gắng thử một lần." Đạo trưởng Vương Triều Bắc lộ ra ánh mắt ngưng trọng, nặng nề nói: "Lúc trước, tôi có cho các anh mấy viên đạn có khắc chữ, hiện giờ còn lại bao nhiêu?"
Người bộ đội đặc chủng kia thở dốc nói: "Chỉ còn lại không đến hai hộp. Số lượng này, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự thêm một đợt tấn công nữa thôi."
Vương Triều Bắc hít sâu một hơi, chợt ngẩng đầu nhắm mắt nói: "Có lẽ đây là thiên ý. Chúng nó có chuẩn bị mà đến, lại một mực chia tách chúng ta rồi tiêu diệt từng bộ phận. Hiện giờ biện pháp duy nhất của chúng ta chính là chờ đợi cứu viện, nhưng rốt cuộc chúng ta có thể chống chịu được đến lúc ấy hay không, đành phải dựa vào số mệnh vậy."
Ông ——
Cũng gần như trong nháy mắt khi lời nói của vị đạo trưởng này rơi xuống, từng hồi âm phong đã bay tới, phủ kín cả đại sảnh.