Huyết Oa Oa nhắm mắt lại, nói: "Oa Oa sẽ không chán ghét bác sĩ ca ca nữa, bởi vì Oa Oa và bác sĩ ca ca đều là những đứa nhỏ không có mẹ như nhau, cho nên Oa Oa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này, cảm giác nhớ nhung ấy làm cho người ta vô cùng khó chịu."
Lâm Ân: "..."
Huyết Oa Oa từ từ nhắm hai mắt lại, để lệ ở bên trong chảy ra, bàn tay nhỏ bé vẫn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng hắn, nói: "Cho nên nếu anh thực sự muốn khóc thì hãy khóc đi, bởi vì cứ một mực giữ lại trong lòng, sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu đó. Trước kia, mỗi lần Oa Oa nhớ mẹ, Oa Oa đều sẽ coi búp bê của mình là mẹ, sau đó ôm lấy nó khóc òa lên. Bởi vậy, nếu đại ca ca không ngại, anh cũng có thể coi Oa Oa là mẹ của anh để khóc một hồi, Oa Oa thực sự không ngại đâu."
"..."
Lâm Ân "Ca ca" siết chặt tay, nhắm hai mắt lại, gân xanh tại huyệt Thái Dương điên cuồng giật giật, trên đầu “Ba ba ba” nổ ra hàng đống dấu hiệu tức giận "╬".